lang thang

lang thang
Khánh khỉ vô cùng bình thường

Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

Em sẽ quên


Em sẽ quên anh như quên một đám mây
Ngày mai em sẽ đi du hành cùng gió
Em sẽ quên anh như con diều quên đồng cỏ
Vì ngày mai diều sẽ vút lên trời
Em sẽ quên bằng những phút chơi vơi
Dù cho gió phơi lòng mình rất thật
Em đã chôn Nỗi Buồn trong lòng đất
Rồi ngày mai nó sẽ tắt thở thôi
Và thế là ngày tháng phai phôi...
Em chắc chắn , sẽ quên anh... thật đấy

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

Ước gì... tan biến!

Ước gì tôi tan biến
Như một áng mây trời
Sẽ không một ai biết
Bao giờ mây ngừng trôi?!?

Ước gì tôi tan biến
Là thứ chất vô hình
Được ngủ riêng một giấc
Không khóc, đau, giật mình...

Ước gì tôi tan biến
Đem theo khối muộn phiền
Chạy trốn ngàn đôi mắt
Mở ra bằng tị hiềm

Ước gì tôi tan biến
Đổi trăm vạn tháng ngày
Lấy một giờ bình lặng
                                        Êm tựa một vòng tay...

xin lỗi Tình Yêu


Cho tôi xin lỗi Tình Yêu
Vì tôi đã có những chiều rung rinh
Tưởng rằng là một "mối tình"
Ngờ đâu đeo một cực hình vào thân
Thế gian thật lắm phong trần
Tình Yêu là một gian truân ở đời
Đi qua hết những cuộc chơi
Có người xin đổi Một Đời lấy YÊU
Nghe thì có vẻ phiêu diêu
Còn YÊU bản chất là nhiều khổ đau
Rồi chẳng may những ngày sau
Không yêu nhau lại càng đau khổ nhiều ?!?

Loài Người cũng thật lắm điều
Hỏi sao Thượng Đế trốn liều trên mây
(Nếu mà Ngài có xuống đây
Cam đoan Ngài cũng bó tay loài Người! )
YÊU gì chỉ một nụ cười
Mà qua 3 núi, 7 đèo, 9 sông
Một câu thề hẹn mông lung
Là chờ đợi đến kiệt cùng xuân xanh...

Muốn YÊU thì phải thật nhanh
Không thì kẻ khác lại tranh mất tình
Nói ra tớ chợt giật mình...
(Hình như mình phải chờ tình chuyến sau?!? )

Tôi giờ muốn chút bình yên_ không sao trở lại đc miền ấu thơ

Tôi yêu ngây dại triền đê
Đi qua hoa cỏ lê thê những ngày
Tuổi thơ theo cánh diều bay
Chạy dài thơ ấu những ngày tắm mưa
Ê a mẹ gọi "dạ, thưa"
Mà chân còn ở ngõ chưa muốn về
Cào cào, châu chấu tôi mê
Yêu da diết cả lối về thân quen
Những lần tét đít trước hiên
Dòng sông ngước mặt cười hiền trêu tôi
Một thời thơ ấu chảy trôi
Phù sa lắng đọng đắp bồi lớn khôn
Tôi giờ trống vắng trong hồn
Thả diều theo gió về miền  "à ơi..."

vô đề

Mưa làm ướt sũng tiếng ve
Em mùa hạ gọi nắng hè trên cao
Tâm hồn ngủ với trăng sao
Vẫn khao khát vị ngọt ngào bình minh
Đêm qua là gió tự tình
Hình như gió biết hồn mình với Trăng...

nhớ

chuyện kể rằng có nỗi nhớ ko tên
Cà phê đắng
hoà nỗi buồn rất đắng
Ngày trái tim rớt bên thềm
gió lặng...
Ta giật mình
để nỗi nhớ chao nghiêng.

mặt nạ

Đời không trả cát xê
cho những thằng hề
đóng kịch
khóc khóc cười cười
vui vui giận giận
không dám sống thật
cảm xúc lòng mình...
Khinh!

Văn Miếu du ký


Văn Miếu là của nước ta
Nhưng khách du lịch phải là nước Tây
Trải qua mấy cuộc ngất ngây
Những điều trông thấy mà ngây ngây...buồn:
Buồn từ toilet buồn ra
“ko thay quần áo nhất là nữ sinh”
Cô trông cửa mặt vênh vênh
Om sòm to tiếng nghĩ mình rất oai
Luật của cô chứ của ai
Toilet này ắt hẳn là nhà cô
Hoá ra du khách đi nhờ(?!?!?)

**
Buồn phiền tiếp nữa tập 2
Là anh bảo vệ đẹp giai đùng đùng
mà sao a lại lạnh lùng
đuổi xua khách Việt phục tùng khách Tây
mấy cô chụp ảnh loay hoay
đừng, ngồi quát lác “ ra ngay bên ngoài!”
<Hoá ra khách Việt là gai?>

**
Buồn phiền tiếp đến tập 3
Chuyến này bà quyết lê la lên lầu
(Ko ngờ đời lắm bể dâu?!?
ở đây bảo vệ như nhau thôi mà)
“ko đc chụp ảnh trong nhà”
Chỉ người Việt bị bác này săm xoi
Tây thì, cứ thoải mái thôi...

**
Giữa cuộc trong đục chảy trôi
Tư tưởng nước bé khinh nhau là thường?!?
Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong nước bé phải thương nhau cùng!



dặn em

em đừng định nghĩa tình yêu
vì ai cũng có những điều...trong tim
những điều chẳng nói môi mềm
nhẹ êm như lá bên thềm mùa thu
......
em đừng nông nổi, tim mù
nghêu ngao ngồi hát quãng ru lòng mình.

Những mùa

Những mùa em đợi tôi
chỉ mình trăng lỗi hẹn
Những mùa sưa hò hẹn
rụng trắng một góc đường
Những mùa khăn yêu thương
Những mùa em tóc rối
Những mùa thư viết vội
bên thềm xác mùa thu...


Nỗi nhớ mùa đông

Mùa đông làm con phố hư hao
và những con đường em đi qua không thể lạnh hơn được nữa
anh có biết rằng khi trái tim mình băng giá
thì mùa đông cũng chẳng thể lạnh hơn...
khăn len nào để quấn nỗi cô đơn
áo khoác nào ủ trái tim tím tái
hai bàn tay cũng khó lòng ấm lại
bởi đan vào nhau chúng vẫn thấy...trống nhiều
***
Nỗi nhớ về những mùa đông xưa cũ
như cuộn film mờ chiếu suốt ký ức em
có mùa đông chẳng cần khăn len
chạy ngược gió mà không hề biết lạnh
có những ngày mong trời mưa tạnh
để chạy ra con phố cũ...cầm tay!


(và nhất là những sớm bình minh 
có thể dậy vì một điều gì đó
dậy để nghe lời yêu của gió, của lá khô và chim sẻ chuyện trò
một mùa đông qua cửa chẳng âu lo...)